Đường Phạm Văn Đồng đã mở thông tới Gò dưa, sáng chạy xe máy một mạch lên chợ Thủ đức mất chưa tới mười lăm phút. Nhanh bất ngờ.
Đi ve ve trên đại lộ mới, nhìn sang lão lộ Kha Vạn Cân nhỏ bé, thấy ngậm ngùi thương cho lão. Mới hôm qua thôi, lão còn gồng mình chở hàng núi người và xe cộ ra vô thành phố.
Dân SG nghe đến tên lão là sợ phát khiếp. Lão có chiêu liên hoàn thủy công vào những giờ cao điểm. Trước hết là kẹt chặt hai đầu đường cho các loại phương tiện tham gia giao thông đứng yên tại chỗ, tiếp theo là dâng nước triều cường, tiếp nữa là mưa và cuối cùng là xe lửa chạy qua làm sóng nhân tạo. Đảm bảo không ướt như chuột không phải là Kha Vạn Cân.
Nhưng trừ những lúc đó ra thì lão cũng dễ thương, nhất là mấy chục năm trước, khi lão còn trẻ, còn là một con đường ngoại ô thong thả, rợp bóng dừa. Lão cặp kè chạy song song với đường sắt, đại diện cho thành phố đón người về và tiễn người đi. Nhìn qua cửa tàu thấy đèn đường Kha Vạn Cân tự nhiên xúc động.
Rồi thì đô thị hóa bùng nổ, lão trở thành con đường huyết mạch, đông lên từng ngày. Bộ mặt lão cũng thay đổi từng ngày, lão được người ta nâng cấp nhiều lần nhưng vẫn không kịp với lượng người đi qua. Lão trở nên nổi tiếng cả về tầm quan trọng và sự phiền toái. Bây giờ thì lão đã hết thời. Người ta sẽ sửa chữa để lão trở về làm một con đường cấp phường, cấp quận. Lại thanh bình như xưa. Không biết là lão buồn hay vui.
Đọc thêm!