Tặng em một tấm bản đồ
Xanh xanh màu lụt ai tô rối bời
Mỗi khi đi học đi chơi
Mua nhà mua đất em coi mà tường
Sài gòn giờ ngập bốn phương
Bởi nhiều các bác ễnh ương hứa lèo
Trăm năm sông chẳng nên đèo
Gò vấp cao ráo em theo anh về…
Đọc thêm!
Thứ Bảy, tháng 9 19, 2015
Thứ Tư, tháng 9 02, 2015
Không thể tin được là gần ba năm rồi mình chưa ra Hà nội.
Thường thì năm nào cũng có.
Vậy mà bẵng đi từ cuối 2012 đến giờ chẳng có chuyến nào. Lu bu chuyện nọ chuyện kia, hôm nay mới chợt nhớ ra.
Kể cũng hơi lâu.
Ba năm trước HN chưa có cầu Nhật tân, chưa có xa lộ trên cao, chưa có nhà Quốc hội mới, đường Nguyễn Chí Thanh vẫn còn cây và quận Từ liêm thì chưa tách…Kiểu này ít nữa ra HN có khi phải hỏi thăm đường.
HN cứ lạ dần đi. Đấy là chút buồn của những người ít về HN như mình.
Ra HN, ngoài gặp gỡ người thân, thì thú vui của mình là kiếm cái xe máy, chờ đến 4-5 giờ chiều, đúng lúc tan tầm thì phi ra đường, chọn những con đường đông nhất, vòng qua các nút tắc mạn Giảng võ, La thành, về khu Nam đồng, sang Kim liên, Ngã tư Sở…Thong thả chen chúc trong dòng người hối hả để có một cảm giác thân thuộc.
Mấy năm trước còn chưa có “Phây” nên đa số bạn bè cũ, qua bộn bề thời gian, cũng rất mơ hồ, chỉ nghe nói làm ở đó, nhà ở đó…mà chưa có dịp tìm lại. Cho nên những buổi chiều lang thang qua những con đường ngày xưa đôi khi còn như một cuộc gặp gỡ tượng trưng. Có thể bạn mình đang đi bên cạnh? Có khi vừa nhìn thấy nhau? Chẳng biết có đúng hay không, nhưng điều đó làm mình vui.
Cái thú nữa là ngồi hàng nước nghe bà con HN tán chuyện và chém gió. Mình được cái tốt là ra HN không pha tiếng miền Nam, tô-ly-bát-chén “dõ dàng” nên vào hàng quán không bị chém tiền, nhưng chém gió thì vẫn bị. Lúc đầu hơi choáng nhưng sau thấy quen. Có lần đi xe ôm trên đường Hoàng Quốc Việt, lúc qua Học viện Chính trị Quốc gia, đồng chí xe ôm chắc thấy mình ở xa đến, nên chỉ vào Học viện nói: ”Tớ dạy ở trong kia, rảnh rỗi chạy xe thêm cho vui !?”, mình sợ nghe nhầm nên hỏi lại: “Anh dạy môn gì ?”. “Môn Kinh tế chính trị” - đồng chí xe ôm đáp rành mạch rồi giảng giải cho mình về tình hình kinh tế trong và ngoài nước. Về sau mình còn qua lại đấy nhiều, thấy đồng chí vẫn thường trực trên con “Rem lùn” láng coóng chờ bắt khách, chẳng dạy dỗ gì. Đồng chí cũng nhận ra mình, nhưng mặt tỉnh bơ. Nói chung là trên vỉa hè HN, làm chính trị, làm xe ôm, hay làm MC truyền hình… cũng không hơn kém nhau mấy, xét về trình chém gió. Lâu không được ngồi chè chén, đã thấy người ngu ngu.
Còn nhiều thú vui khác, như ẩm thực chẳng hạn. SG bây giờ đầy hàng ăn HN, có tàu bay chở các thứ nguyên liệu vào, nhưng vẫn không giống. Các chuyên gia bảo rằng, hãn còn thiếu nhiều lắm, thiếu chút nước sông Hồng, thiếu chút gió Hồ Tây, thiếu tiếng bỗ bã của mợ chủ, thiếu cái nết đủng đỉnh của khách…Ý các bác ấy là cứ phải bê được cả HN vào thì mới giống.
Nhiều niềm vui như thế. Mùa thu đã về. Bà con, bạn bè lâu không gặp. Rồi còn chuẩn bị họp khu, họp lớp…vậy mà gần ba năm mình chưa ra HN.
Quá đắng lòng, thật không thể tin được.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)