Ngày nghỉ mà cứ thấy thiếu thiếu, một lúc mới nghĩ ra là vì không có cái thiệp mời nào.
Suốt mấy tuần rồi, thứ bảy chủ nhật nào cũng vạ vật ở các đám cưới. Vạ vật vì phải chờ đợi thôi, chứ còn các thứ khác thì đã ở tầm “công nghệ” - cực kỳ chu đáo và hoành tráng.
Hình như khắp cả nước, có khi cả thế giới, thì chỉ có đám cưới ở SG mới cho khách dùng món kẹo cao-su khai vị. Với kinh nghiệm ba chục năm đi ăn cưới (kể cả đám của bản thân) nên thường mình chỉ đến trước giờ khai tiệc chừng mươi phút, vậy mà lần nào cũng phải chờ, ít nhất là ba mươi phút, còn nhiều thì gấp bốn bằng ấy. Cũng không rõ tại sao lại thế, nhưng sự chờ đợi đã thành lệ, thành văn hóa! Nấn ná đợi nhau cũng mệt thật, nhưng đến lúc đông đủ, cùng hô Zô! một tiếng vang trần (nhà) để chúc mừng đôi bạn, thì thấy cũng khí thế hơn nhiều nơi khác.
Nhưng giá đừng cho món cao-su nhiều quá thì vẫn hơn. Có món đó nên hôm nào đính đám cưới là coi như hết ngày.
Tuần này rỗi, có thời gian ngó xung quanh, mới thấy đất trời đang lệch pha với con người. Trong lúc hầu hết bà con đang bù đầu với đủ thứ việc cuối năm, kể cả cưới hỏi, hội hè như kể trên, thì thời tiết SG lại hết sức thong thả.
Thong thả nắng, thong thả gió, cơn bão số 5 cũng thong thả lượn ngoài biển rồi tan. Đôi lúc lại thong thả mưa.
Nhờ thế mà mọi sự cũng thong thả theo, nước thong thả ngập, đường thong thả kẹt…chỉ có sự bận rộn là không thèm thong thả.
Những ngày đẹp trời đến không đúng lúc, cũng như người đẹp đến không đúng lúc, thích lắm, mà không biết làm sao. Chán thật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét