Năm 1982 Nhà nước bắt đầu lấy ngày “Hiến chương các Nhà giáo” 20/11 là ngày Nhà giáo Việt Nam. Các nơi đều tổ chức long trọng chào mừng ngày NGVN lần thứ nhất.
Lễ của Trường SQKT tổ chức ở phòng đầu dãy thư viện cũ, thẳng cổng chính vào. Dãy nhà này giờ đã phá làm vườn hoa.
Lúc đó mình mới nhập trường được hơn tháng, là học viên nhưng cũng được mời dự lễ để đọc thơ. Trước đó, trung úy Thát, đại phó chính trị đã gọi mình lên bảo phải sáng tác gấp một bài thơ nhân dịp 20/11, muốn làm thế nào thì làm nhưng yêu cầu là “phải hay hơn các C (đại đội) khác”.
Đây là một yêu cầu thực sự khó vì khóa I - SQKT có nhiều nhân tài, như ở bên lớp xe tăng có bạn Lương Ngọc An, bây giờ là nhà thơ ở Báo Văn nghệ . Ngay trong mấy lớp xung quanh mà mình chưa quen hết, đã có nhiều cây văn thơ, sinh hoạt văn nghệ là giành nhau lên sân khấu.
Chưa kể các thầy, trường “Vin” (Vin-hem Pich) ngày đó nhiều thầy mới đi Tây về, văn hóa thể thao đều đẳng cấp, có lần mình nghe lỏm mấy thầy hẹn nhau tối nay đi đấu thơ với “bọn Văn nghệ Quân đội”.
Thời gian lại gấp, cũng chưa biết phải ca ngợi các thầy bộ đội thế nào cho phải, các thầy cứ ke răm rắp, học viên vào lớp thở to còn không dám, chả nhẽ lại “bố của em ở trường, là thầy giáo mến thương”?
Sau rồi cũng nghĩ ra cách là phải “tích hợp” cảm xúc, ca ngợi thầy cô ngày xưa rồi “lồng ghép” các thầy, cô bộ đội vào để làm “mềm hóa” vấn đề.
Bài thơ cũng dài, chỉ nhớ đoạn đầu:
“ Rời mái trường lại tới mái trường
Ở đâu cũng ấm áp tình thương
Ở đâu cũng những người thầy giáo
Dìu dắt em qua những chặng đường
Nhớ năm tháng ấy tuổi học trò
Có bè có bạn có thầy cô
Những lời tha thiết còn nhớ mãi
Theo bước em đi dựng cơ đồ…”
Sau đó là đoạn liên tưởng về các thầy cô hiện tại. Viết kiểu “liên tưởng” thế cũng dễ, mượn cái này khen cái kia, không sợ sai sót.
Bản thân mình thấy bài thơ cũng sáo, nhưng nộp lên thấy đại phó gật gù, chỉ chữa vài chỗ, rồi bảo về tập.
Hội trường hôm lễ 20/11 kê mấy dãy bàn dài, theo kiểu đám cưới thời bao cấp, trên bàn cũng chỉ có hoa, trà nước, bánh kẹo. Đại biểu ngồi đông chật, mình được bố trí ngồi đầu dãy để tiện đi lên sân khấu. Chỗ ngồi ngay gần các Thủ trưởng nên mình hoảng, không ăn uống, cũng chẳng nhớ ai nói gì, chỉ nhớ là sau khi ban tổ chức giới thiệu thì lên trước micro đọc bài thơ.
Kết quả là được vỗ tay nhiệt liệt và nhiều thầy cô nhớ mặt, về sau còn được tái bản trên báo tường và được cái giấy khen. Còn ngay lúc đó thì mình cũng không kịp theo dõi các tiết mục khác xem phần của mình ở thứ hạng nào.
Thời gian thấm thoắt, các thầy cô ngày ấy đều đã nghỉ, nhiều người đã mất. Bản thân lứa bọn mình cũng đã đến chặng cuối của hành trình đưa đò. Nhiều lễ 20/11 đã qua nhưng mình vẫn có một sự tự hào nho nhỏ là được tham dự ngày NGVN đầu tiên, cách nay đã 33 năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét