MÙA SƯƠNG.
Hôm rồi mới thử cái máy tạo ẩm Humax, loại dùng cho phòng thí nghiệm. Máy này là loại siêu âm tự động nên cũng lành, cứ việc đổ nước, bật điện, giây lát sau một làn hơi nước như khói bắt đầu phun ra. Mình để tốc độ lớn cho hơi nước tỏa ra khắp phòng. Mấy đứa nhỏ háo hức xòe tay đón luồng hơi lành lạnh, rồi chúng nó để hơi nước phả vào mặt, cho đến lúc có những chấm sương li ti bám trên mi, trên tóc.
Những đứa trẻ phương Nam đã có chút cảm giác về một mùa sương xứ Bắc.
Nhớ những màn sương mùa đông năm 72, giữa lúc chiến tranh ác liệt nhất, khi đó mình còn nhỏ, được sơ tán về một miền quê Vĩnh Phúc. Sáng sớm đám trẻ đưa nhau đi học, mới đầu đi chung nhưng rồi dần dần tách ra các hướng (các lớp học khi đó là những nhà hầm lớn, được chia rải rác trên cánh đồng để tránh bom đạn), tới lúc chỉ còn một mình với màn sương mù mịt. Sương sớm mùa đông đặc như sữa, cây cối cách mươi mét chỉ thấy mờ mờ. Mình cứ đi miết trên con đường đất rất dài, vừa sợ, vừa lạnh, đi mãi tới khi mừng rỡ nghe tiếng đám bạn cùng lớp lao xao trong màn sương, dù vẫn chưa nhìn thấy chúng nó.
Ký ức tuổi nhỏ bền lâu, mình còn nhớ cả cái mùi sương ngàn ngạt.
Tới hồi học đại học dưới chân núi Tam Đảo, vùng này quanh năm lãng đãng sương. Những buổi tối cuối thu đầu đông sương giăng mờ đất, nhiều lần mình từ Hà Nội lên muộn, đạp xe vào trường giữa một biển sương lạnh giá, vừa đi vừa dò đường. Những đêm có trăng, không gian nhạt nhòa một màu sương trắng, bạn bè hẹn hò, háo hức như đang chơi trốn tìm giữa bao la trời đất.
“ Ngọn gió nào thao thức lúc buông đêm
Biết hơi giá có còn vương trên áo
Em còn nhớ màn sương mờ huyền ảo
Nhớ vì sao hay mọc cuối chân trời”
Sài Gòn đôi khi cũng có sương, nhưng thường chỉ một chút thoảng qua như bụi, không biết có kịp làm ai đó bâng khuâng, mơ về một màn sương cổ tích:
“Hôm qua em đi Chùa Hương. Hoa cỏ còn mờ hơi sương…”
Nhớ mùa sương, cũng là nhớ về một thời gian khổ. Trong những ngày đông giá, hơi sương ẩm ướt đưa cái lạnh ngấm vào cơ thể. Những nẻo đường mờ sương dù đẹp, những anh hùng ra đi dù “sá gì sương gió”, nhưng rét thì không phải chuyện đùa. Những hạt sương tưởng như vô hình cứ từ từ bám vào tóc tai, quần áo, đến lúc đó thì dẫu anh hùng hay siêu nhân cũng cứ tự động mà run như cầy sấy (cầy ở đây là con cún). Không phải ngẫu nhiên mà người ta lại nói là “rét mướt”, mướt là ướt, rét mướt là rét + ướt = siêu rét. Trong các loại sương có loại sương muối, hay sương giá, xuất hiện khi trời quá lạnh, độ ẩm quá cao, sương hóa băng, bám như muối trên cây cỏ. Sương muối là ám ảnh của mùa màng và sức khỏe.
Bây giờ thì mình “tạm biệt mùa đông, tạm biệt mùa sương” đã hơn hai chục năm. Những kỷ niệm cũng mờ mờ sương khói. Đôi lần trở ra Bắc vào mùa lạnh nhưng toàn ở trong nhà, ngồi ô tô, không có nhiều dịp để lang thang tìm lại cảm giác ngày xưa.
Mà hình như không chỉ những người ở xa, mà bà con miền Bắc bây giờ cũng thế. Cửa kính hai ba lớp, rồi máy sưởi, máy hút ẩm…đã dần đưa rét mướt khổ sở ra khỏi phố phường, về thời xa vắng. Màn sương mùa đông tự nhiên lại được chờ mong, cứ như người đẹp.
“Chiều đông sương giăng phố vắng…”
Mr Ẩm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét