Mới đi bắn đạn thật, chắc là lần cuối của đời quân ngũ. Trong số ba chục viên đạn mình bắn, có hai viên xịt. Nhặt mang về làm kỷ niệm.
Đạn dùng trong huấn luyện thường không còn mới. Hai viên đạn xịt của mình, lật lên xem, thấy sản xuất từ năm 85, đúng năm mình ra trường.
Tự nhiên thấy buồn cười cho hai em đạn này. Sau hơn ba chục năm được quân đội nâng niu, gìn giữ, bảo quản, bảo vệ nghiêm ngặt (súng là vợ, đạn là con mà), lần đầu tiên (và duy nhất) được đưa ra dùng thì…tịt.
Trong khi những anh em khác ở cùng hộp, cùng băng, cùng ra lò, cùng một người bắn, vẫn nổ ầm ầm. Có anh trúng vòng chín, vòng mười, không thì vòng bảy, vòng tám, ít ra thì vẫn vào bia, có điểm…thì hắn bị ông xạ thủ hất xuống đất, còn mắng cho nữa, mà không cãi được. Tịt mà. Giá mà nổ được một phát cho to, chẳng cần trúng đâu, cứ bay mẹ lên trời, cũng mát một kiếp đạn.
Nhưng rồi nghĩ thì cũng chẳng phải buồn nhiều. Đời (đạn) mà, trông thì y hệt, nhưng cũng viên nọ viên kia. Đạn mới còn có tỷ lệ hỏng, đằng này thời gian đã quá dài, hết date rồi. Tàu bay tàu bò, tên lửa hạt nhân, hết hạn cũng phải bỏ. Coi như xong nhiệm vụ. Hai em đạn này, mấy chục năm nghiêm chỉnh trong hòm hộp, đi đó đi đây theo chân người lính, lúc nào cũng sẵn sàng, có lệnh là lên nòng. Vậy là OK rồi? Còn nổ hay không còn do nhiều chuyện khác. Mà nói cho cùng, đất nước mà để đạn dược hết hạn trong kho, thì đó là điều hạnh phúc. Không ai muốn dùng đến súng đạn, nhưng không thể không có, nên bỏ loạt này, phải bổ sung loạt khác, luôn luôn có lượng dự trữ, dù chẳng biết bao giờ dùng. Như hai em đạn nói trên, tuy cuối cùng lại điếc, nhưng giá trị của chúng không thể không tính.
Vậy cứ yên tâm về đội của bà “bà để bà ngắm chứ bà không ăn”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét