Kỷ niệm Suối Mơ
Khu du lịch Suối Mơ ở Định Quán là một địa điểm đẹp. Không nhiều nét độc đáo, không quá cầu kỳ, nhưng nhờ không gian thoáng đãng, lượng khách vừa phải nên có cảm giác thư giãn, dễ chịu.
Buổi sáng hôm đó lại đẹp trời, nắng nhẹ, nên các “bé” 50+ hứng khởi, tung tăng ngắm hoa, bắt bướm, lội cả ra giữa suối để tạo dáng, có lúc chợt quên mất bạn.
Bạn ngồi mãi đằng xa, dưới bóng mát của cây si cổ thụ, vừa nghỉ vừa trông mớ hành lý của cả nhóm. Từ chỗ bạn ngồi nhìn ra là một khoảng trời rất rộng, một thảm cỏ phẳng phiu, những hàng cây rập rờn ven hồ…hệt như lời một bài hát ngày trước “đồng xanh là chốn đây, thiên đàng cỏ cây…”
Bạn mệt nên không theo được “lũ mặt giặc” kia. Mình cũng oải với lũ nó và cũng muốn ở lại chơi. Lâu lắm, suốt từ khi rời mái trường Đống Đa, bọn mình mới được nói chuyện nhiều. Cùng dân “nhà ngang” khu Nam Đồng, ở giáp nhau, lại cùng học chung từ bé, nên hồi đó mình với bạn có thể là không thân, nhưng quá “thuộc”. Nhờ thế nên những câu chuyện được tiếp nối dễ dàng, làm lấp nhanh khoảng cách thời gian hơn ba mươi năm, để mình dần nhận ra cô bạn bây giờ đậm đà, không còn “còi” như xưa, nhưng vẫn thật thà như xưa. Bạn nhớ hết mọi người ở dãy nhà bên mình, cả những căn bếp kề nhau và sân bể nước công cộng luôn chật chội vào mỗi buổi chiều. Còn mình thì nhớ bên nhà bạn, nhất là mẹ, khi đó là tổ trưởng, cụ thường đủng đỉnh dạo qua từng nhà, vừa quán triệt công việc của “trên”, vừa rề rà chuyện trò. Cụ chu đáo, cẩn thận, nên khi “quán triệt” hay nói đi nói lại, làm bọn mình cứ buồn cười. Tính cẩn thận của cụ chắc có “di truyền” phần nào sang cho bạn.
So với dịp họp lớp năm ngoái, đợt này bạn không được khỏe, chắc cũng còn đau. Bạn mang theo một cái gối bông, lúc thì đệm sau lưng, lúc thì ôm trước ngực. Cái gối đỡ cho bạn bớt mỏi nhưng cũng vô tình trở thành một thứ đồ chơi ngộ nghĩnh gợi nên sự vui vẻ, bình yên.
Mà đúng là bình yên thật, buổi sáng bình yên, câu chuyện bình yên, không chút nào ưu phiền. Bọn mình cùng ngắm trời, ngắm đất, ngắm lũ mặt giặc đang túm váy, ngả nghiêng leo ra bờ thác. Sau về nghĩ lại, thật là phục bạn mình, mang trong người căn bệnh hiểm nghèo, không phải ai cũng bình tâm như vậy.
Nhưng được thế cũng là nhờ lũ mặt giặc lớp A, từ khi bạn ốm, chúng đã bày đủ trò, đưa bạn đi khắp nơi, như đợt này vào SG, lên tận cái xứ Suối Mơ, bảo dẫn bạn đi chơi, cuối cùng để bạn ôm gối trông đồ rồi kéo nhau đi tự sướng. Chúng cứ vô tư thế, ai mà không ghét.
Mãi rồi lũ mặt giặc cũng quay về với bạn, lại xúm vào hỏi han, rồi nắn tay, nắn chân. Trời Đồng Nai chắc cũng cảm động nên trút xuống ngay một trận mưa xối xả, mưa mãi về đến gần SG mới hết, lũ mặt giặc lại nảy ra sáng kiến đưa bạn ghé thăm phố đi bộ, bạn lại ôm gối đi cùng chúng nó.
Mấy hôm sau bạn về HN, theo dõi trên Phây thấy cả nhóm vẫn hay tụ tập, bạn vẫn tươi tỉnh nhưng sắc thái có vẻ không được tốt. Rồi tin buồn đến, dù có dự liệu nhưng vẫn bất ngờ, mới bốn tháng sau chia tay bạn bè ở SG.
Giờ thì lũ mặt giặc đang chông chênh lắm, cả lớp A cũng buồn. Hồi hè mình về Miền tây, lúc đi đường cứ thấy tiếc, đợt đó sau Suối Mơ, đã tính đưa bạn đi chơi chợ nổi, cuối cùng không đi được. Bây giờ thì chẳng bao giờ còn có dịp.
Chẳng còn dịp nào để lại ngồi với nhau ở một xứ mơ xa xôi nào đó, tiếp tục câu chuyện dang dở. Những câu chuyện bạn bè một thủa, chẳng dễ gì chia sẻ. Chợt nhớ có ai đó nói: Bạn bè mất đi, như mang theo một phần mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét