Hình này chụp để đăng kỷ yếu 25 năm ngày truyền thống trường Vin (CĐKT Vin-hem Pich) 1978-2003, cách nay đúng 15 năm.
Ngày đó mình mới về Ban Khoa học công nghệ - Môi trường được mấy tháng, còn bỡ ngỡ. Tên của Ban viết tắt “KHCN-MT” được ông anh cấp trên giải thích là Ka Hát Cả Ngày Mỏi Tay, mình thấy cũng đúng. Nhiệm vụ thì khá “phiêu” toàn những vấn đề sách vở trên trời dưới đất, có vẻ gần với nghệ thuật! Mà cũng mỏi tay thật vì suốt ngày gõ máy tính, xếp công văn, kể ra thì còn mỏi cả chân và một số bộ phận khác, vì họp hành và chạy loăng quăng khá nhiều.
Quân số thì khiêm tốn như trên hình, mấy bữa sau thì Mr Điệp đi học tiến sĩ. Vậy là còn lại tám, hai nam, sáu nữ, mất cân đối nghiêm trọng về giới.
Công việc thì phần ai nấy làm, còn những việc khác hầu hết do phía chị em chốt hạ. Hai anh em thì vui vẻ chấp hành vì xác định dù có biểu quyết, cãi nhau hay đánh tay bo thì đều không có phần trăm nào cơ hội. Đại ca Khuể Trưởng Ban, theo chức trách thì có quyền ra lệnh. Nhưng như các cụ đã nói: Lệnh ông không bằng cồng bà, đằng này có tận sáu cái cồng.
Cơ bản thì cũng sướng, đang giờ làm việc mà nghe điện thoại nội bộ reng reng thì biết là có chén, trái cây hay quà bánh. Chị em cứ thích thì mua, rồi khách thăm thư viện ít khi đến tay không. Buổi trưa cũng hay tổ chức thể hiện tay nghề ẩm thực, đặc sắc nhất là ốc luộc đúng chuẩn Hà Nội, bao gồm cả gai bưởi để khêu (ốc) và rượu nút lá chuối. Các sếp Ban Giám hiệu thường order món này, đến bây giờ gặp vẫn còn nhắc. Cứ đều đều vậy nên chỉ sau mấy tháng mà đại ca Khuể lên được bốn, năm ký, mình thì không lên nhưng khỏe hẳn!
Ngày 8/3 chị em chuẩn bị bánh kẹo chu đáo, chuẩn bị cả bao thơ (tiền lì xì), hai anh em chỉ mỗi lẵng hoa xách xuống (mà tiền mua hoa cũng của chị em đưa), thế mới ngượng. Bao nhiêu năm như thế, bây giờ về hưu mới dám kể.
Nhà đông nữ nên cũng có những thiệt thòi, ví dụ khi đi hàng quán thì không được “bốc” (ý là bốc về khoản rượu bia), có hai anh em chém qua chém lại mãi mà không trúng được gió. Những khi có khách ngoài thì lại phải ra sức chiến đấu để giữ uy tín cho chị em! không để người ta nói “âm thịnh, dương suy” này nọ...
Thời gian như chuột chạy, thoáng chốc đã mười mấy năm, chín người trong hình thì sáu đã nghỉ hưu, hai chuyển đơn vị khác, còn mỗi Mrs Gấm, em út ngày nào, còn ở lại Ban.