Tiếp tục quá trình hội nhập, hôm qua đi đổi cái bằng lái xe.
Thủ tục cũng dễ, lệ giá…à quên…lệ phí trăm ba lăm ngàn. Hẹn mười ngày có bằng mới.
Vậy là sắp chia tay với cái bằng quân sự. Chợt nhớ hồi học
lái xe năm 1984, lúc còn học viên. Thầy trò kéo nhau lên Long Bình, ở nhờ tiểu
đoàn vận tải. Khu Tổng kho Long Bình phía ngoài lúc đó gần như bỏ hoang, bãi tập,
đường sá rộng rãi nhưng khá nguy hiểm vì bị đào bới tan nát để lấy phế liệu. Khắp
nơi chằng chịt hào rãnh, hố to hố nhỏ. Giai đoạn bọn mình lên, người ta đã lấy
đến cả đường nhựa! đúng hơn là những mảng bê tông nhựa trải đường của Mỹ, dày cả
gang tay, mà chất lượng theo mô tả là “đời đời bền vững”.
Học lái trên loại xe Zin-ba-cầu to vật, tay lái không trợ lực
nặng như cùm, mà thầy lại không cho đề, mỗi lần mở máy là phải leo xuống giật
ma-ni-ven vẹo sườn. Khổ thế nhưng đứa nào cũng háo hức vì nghề bẻ cổ ô tô trong
xã hội lúc đó là vô cùng có phí…à quên…có giá.
Được vài bữa thầy đã bắt đánh xe ra đường, ngồi lọt thỏm
trong ca bin của con xe kềnh càng, bơi trên xa lộ Biên Hòa tấp nập, đứa nào
cũng hoảng hồn, mặt tái mét. Về đến nhà rồi mới sướng, khoe ầm lên: mẹ, tao đạp
hết ga. Biết đâu là thầy đã buộc cần kéo ga rồi, đạp hết mức cũng chẳng quá được
40 km/h.
Cái bằng quân sự gắn với kỷ niệm quân ngũ. Bây giờ bằng mới thì
vẫn vi vu trên những cung đường cũ, rồi sẽ thêm những cung đường mới, miễn là bánh
xe vẫn quay đều.
Một diễn biến khác, đã mua một ổ đĩa di động để chuyển hết những
thư mục liên quan đến công việc trong máy tính ra. Kết quả những năm công tác
được “số hóa” thành mấy chục GB vô hình. Cứ lưu lại đó, chẳng biết còn giá trị
gì không, nhưng cũng là dấu tích buồn vui một thời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét