Bận họp.
Mấy hôm nay bận đi tập huấn nghiệp vụ.
Tưởng cũng láo nháo như mấy lần trước, đến ngó nghiêng một tý rồi chuồn sớm, hay kéo ra căng-tin ngồi tán phét.
Không ngờ lần này các bác trên làm long trọng quá. Hội trường mát mẻ, chỗ ngồi ghi tên từng người. Mấy em tiếp tân tha thướt trực ngoài sảnh từ đầu đến cuối, vừa thò mặt ra đã đon đả: dạ thưa anh cần chi ? Ờ ờ, ra nghe điện thoại tý. Lớ rớ rồi lại phải vào. Bố khỉ, nó canh thế, mặt mũi nào mà chuồn.
Vậy là chết gí mất ba, bốn ngày.
Bù lại, tài liệu phát đầy đủ, báo cáo viên cũng không đến nỗi. Giải lao có cà-phê. Khai mạc, bế mạc có nâng lên đặt xuống. Giữa đợt có tham quan, văn nghệ...giúp đại biểu bớt căng thẳng, học tập chất lượng hơn.
Công tác tổ chức hội họp của chúng ta tiến bộ thật.
Nhưng phần cũng là do chỗ đăng cai có kinh doanh khách sạn lớn, đội ngũ nhân viên, rồi event Manager...chu đáo lắm. Làm cho các đại biểu, toàn anh Hai, anh Ba tứ xứ, muốn bỗ bã tý cũng ngại, giờ giấc y boong, vào lớp ngồi im phăng phắc.
Xong tập huấn, vừa về. Sếp kêu đi họp ngay. Họp ở nhà chán quá.
Xem lịch ngày mai lại họp hai buổi. Tuần sau hứa hẹn vài buổi nữa.
Nhớ chuyện vui ngày xưa: Vì sao Việt cộng đánh Mỹ lâu thế, mất hơn hai chục năm? Vì bận họp, nếu không họp, chỉ đánh năm năm là xong.
Đọc thêm!