Thứ Năm, tháng 6 30, 2011

Bận họp.

    Mấy hôm nay bận đi tập huấn nghiệp vụ.


    Tưởng cũng láo nháo như mấy lần trước, đến ngó nghiêng một tý rồi chuồn sớm, hay kéo ra căng-tin ngồi tán phét.

    Không ngờ lần này các bác trên làm long trọng quá. Hội trường mát mẻ, chỗ ngồi ghi tên từng người. Mấy em tiếp tân tha thướt trực ngoài sảnh từ đầu đến cuối, vừa thò mặt ra đã đon đả: dạ thưa anh cần chi ? Ờ ờ, ra nghe điện thoại tý. Lớ rớ rồi lại phải vào. Bố khỉ, nó canh thế, mặt mũi nào mà chuồn.

    Vậy là chết gí mất ba, bốn ngày.

    Bù lại, tài liệu phát đầy đủ, báo cáo viên cũng không đến nỗi. Giải lao có cà-phê. Khai mạc, bế mạc có nâng lên đặt xuống. Giữa đợt có tham quan, văn nghệ...giúp đại biểu bớt căng thẳng, học tập chất lượng hơn. 

    Công tác tổ chức hội họp của chúng ta tiến bộ thật.

    Nhưng phần cũng là do chỗ đăng cai có kinh doanh khách sạn lớn, đội ngũ nhân viên, rồi event Manager...chu đáo lắm. Làm cho các đại biểu, toàn anh Hai, anh Ba tứ xứ, muốn bỗ bã tý cũng ngại, giờ giấc y boong, vào lớp ngồi im phăng phắc. 

    Xong tập huấn, vừa về. Sếp kêu đi họp ngay. Họp ở nhà chán quá.

   Xem lịch ngày mai lại họp hai buổi. Tuần sau hứa hẹn vài buổi nữa.

    Nhớ chuyện vui ngày xưa: Vì sao Việt cộng đánh Mỹ lâu thế, mất hơn hai chục năm? Vì bận họp, nếu không họp, chỉ đánh năm năm là xong.
Đọc thêm!

Thứ Năm, tháng 6 23, 2011

Con trai, con gái 


    Cụ Hồ có tặng tướng Nguyễn Sơn bài thơ:

Đảm dục đại
Tâm dục tế
Trí dục viên
Hạnh dục phương.

    Câu Trí dục viên, Buthoong hiểu nôm na là: đầu óc phải tròn như hòn bi, phải linh động, lăn qua lăn lại.

   Còn Hạnh dục phương là: đức hạnh thì phải vuông vắn, ngay ngắn, kiên định.

    Đại khái các cụ ta khuyên thế.

   Cơ mà ở xứ Đại việt ta, đến bi giờ vưỡn có khối người "Trí dục phương" - đầu óc đóng khung vuông chằn chặn.

   Buthoong không bàn dững chuyện triều chính đại sự. Chỉ nói chuyện đời thường bé tí của bản thân. Là chuyện đẻ con trai, con gái.

     Buthoong có hai đứa con gái. Đó là niềm vui rất lớn.

     Nhưng mà dất khó chia sẻ. 

   Mỗi khi Buthoong bày tỏ niềm vui của mình. Thiên hạ nhìn Buthoong đầy thông cảm và thận trọng.

     Dần dần chán chả buồn nói. 

     Cuộc bàn luận về đề tài này vô cùng phong phú, sôi nổi. Từ cấp vĩ đến cấp vi. Từ quốc gia đến các cơ quan, đoàn thể, dòng tộc, gia đình. Đủ các cung bậc nghiêm chỉnh và hài hước. Nhưng nhìn chung đều định hướng vào phe sinh con gái. Ngày xưa thì chê bai, chế nhạo, bi giờ là động viên an ủi.

    Trên ti-vi, báo chí, forum, blog…đầy những bài viết phân tích này nọ, rồi đưa lên tầm chính luận…loạn xà ngầu. 

    Có người hỏi, Buthoong bẩu, tôi chẩng có ý kiến gì. Tôi thích đẻ con gái. Vậy thôi, tôi thích, hết.

    Tại sao lại thích thế ? Tôi cũng chẩng biết.

   Chỉ có đầu vuông mới đi tranh cãi về sở thích. 

    Còn riêng về hai con gái Buthoong, bi giờ cũng hơi nhớn rồi. Có lúc chúng thỏ thẻ hỏi: Bố mẹ có đẻ em trai nữa không. Buthoong và bã xã giả nhời: Bố mẹ có hai con là quá mãn nguyện rồi, không muốn gì nữa.
Đọc thêm!
Viết để mà viết…

Hai hôm nay nghỉ việc để đưa con đi thi vào lớp 10.


    Quên cái máy ảnh ở cơ quan nên tiếc mãi, không chụp được cảnh đông đảo các bậc cha mẹ tụ tập tự phát trước cổng trường, để biểu thị sự quan tâm và lòng yêu thương con cái. 

    Những khuôn mặt đầy tâm trạng, chầu chực trong mưa nắng, bụi bặm phố phường. Tất thảy ca thán về sự vất vả và vô vọng của giáo dục thời nay.

    Ai đó tham vãn: mới vào lớp 10 mà đã vầy…

    Người khác nói: lớp 10 cực hơn lớp 12, lớp 12 đậu tốt nghiệp hết trọi trơn.

    Chợt nhớ năm nào thầy Thiện Nhơn mới lên, hô hào dữ lắm. Thầy quyết chặt một phát, con cháu rụng như sung. 

    Các bậc cha mẹ đau đứt ruột, nhưng cũng an ủi nhau, coi như chịu hy sinh vì một nền giáo dục đổi mới.

    Nhưng mấy năm sau đó, vẫn chỉ mình thầy hô hào. Chẳng thấy đổi cái gì. Rồi năm ngoái thầy đi (lên cao hơn).

    Năm nay mọi sự trở về như cũ, có nơi còn tệ hơn.

   Thiên hạ té ngửa, vậy ra lứa học sinh năm đó trở thành vật hiến tế.

    Phải kìm nén lắm mới không chửi đổng.

    Mất hết lòng tin vào các quan chức giáo dục. Tất cả vùng vẫy tìm đường thoát. Nhưng xem ra chẳng ai thoát được. 

    Vẫn phải lao theo vòng xoáy chạy trường, chạy lớp, chạy thầy, học thêm, luyện thi…và chầu chực trước cổng trường, và ca thán.

    Mới đây lại nghe có đề án cải cách. Chắc lại sắp có vật hiến tế. Lạy giời, đừng đúng vào con mình.
Đọc thêm!