Thứ Năm, tháng 6 23, 2011

Viết để mà viết…

Hai hôm nay nghỉ việc để đưa con đi thi vào lớp 10.


    Quên cái máy ảnh ở cơ quan nên tiếc mãi, không chụp được cảnh đông đảo các bậc cha mẹ tụ tập tự phát trước cổng trường, để biểu thị sự quan tâm và lòng yêu thương con cái. 

    Những khuôn mặt đầy tâm trạng, chầu chực trong mưa nắng, bụi bặm phố phường. Tất thảy ca thán về sự vất vả và vô vọng của giáo dục thời nay.

    Ai đó tham vãn: mới vào lớp 10 mà đã vầy…

    Người khác nói: lớp 10 cực hơn lớp 12, lớp 12 đậu tốt nghiệp hết trọi trơn.

    Chợt nhớ năm nào thầy Thiện Nhơn mới lên, hô hào dữ lắm. Thầy quyết chặt một phát, con cháu rụng như sung. 

    Các bậc cha mẹ đau đứt ruột, nhưng cũng an ủi nhau, coi như chịu hy sinh vì một nền giáo dục đổi mới.

    Nhưng mấy năm sau đó, vẫn chỉ mình thầy hô hào. Chẳng thấy đổi cái gì. Rồi năm ngoái thầy đi (lên cao hơn).

    Năm nay mọi sự trở về như cũ, có nơi còn tệ hơn.

   Thiên hạ té ngửa, vậy ra lứa học sinh năm đó trở thành vật hiến tế.

    Phải kìm nén lắm mới không chửi đổng.

    Mất hết lòng tin vào các quan chức giáo dục. Tất cả vùng vẫy tìm đường thoát. Nhưng xem ra chẳng ai thoát được. 

    Vẫn phải lao theo vòng xoáy chạy trường, chạy lớp, chạy thầy, học thêm, luyện thi…và chầu chực trước cổng trường, và ca thán.

    Mới đây lại nghe có đề án cải cách. Chắc lại sắp có vật hiến tế. Lạy giời, đừng đúng vào con mình.

Không có nhận xét nào: