Thứ Sáu, tháng 3 30, 2012

Quảng ngãi express

       Có việc đột xuất phải về quê nhà Quảng ngãi. Quá cảnh ở Đà nẵng.


      Cố tình lấy vé chuyến sớm nhất, dự định tranh thủ lượn một vòng phố biển trước lúc bắt xe về. 

      Đà nẵng là nơi Buthoong đặt chân đầu tiên, trong chuyến vào nam năm 77. Ở đó cũng lần đầu Buthoong biết biển. Việc quan trọng nhất của anh em Buthoong khi ra tới bãi biển là vốc một hụm nước nếm thử xem có mặn như trong sách nói không. Nước biển mặn chát làm hai đứa bất ngờ, sặc cả lên mũi.

        Nhà bà cô ở số 1 Lê lai. Một ngôi nhà trệt bình thường trong khu gia binh, nhưng dưới con mắt của cư dân xóm nghèo Hà nội thì quá đỗi xa hoa vì có tận ba phòng, lại thêm cả gian bếp. Phòng khách có hẳn một bộ xa-lông.

        Sau này, bà cô chuyển đi, Buthoong ít có dịp ghé Đà nẵng.

       Mấy năm gần đây, thấy ai nấy đều nói, Đà nẵng phát triển ghê lắm, mà quy hoạch phố xá, nhà cửa đâu ra đó, Hà-lội, Sè-goòng phải gọi bằng thầy, thấy cay quá. Chuyến này mục sở thị. 

       Vậy mà ông tàu bay chơi xỏ, đi được nửa đường thì vòng trở lại, đáp xuống chỗ cũ. Bẩu là chục chặc kỹ thuật, xin quý khách thông cảm.

        Cô bạn ngồi ghế bên, chắc dân xứ Quảng, không chịu ngồi yên, nhấp nhổm hỏi tới lui: “Sao vậy anh hè, trục trặc cái chi hè”. Chẳng nhẽ cô này không biết tiếng VNdelay hay sao? Buthoong sốt ruột phán cho yên chuyện: Ờ, tàu bay hết xăng. Không ngờ cô ta lại càng nhấp nhổm hơn: Cha trời, chi mô mà không coi cho kỹ, chừ phải quay về đổ xăng, mà đổ biết khi mô cho đầy bình. 

        Y như lời cô bạn, chờ lâu quá, quý khách được đổi sang tàu bay khác, lại vù lên trời. Cuối cùng cũng tới Đà nẵng sau khi khởi hành 4 tiếng, kể cả 3 tiếng khuyến mãi.

         Thế là lỡ cuộc lượn phố, đành chào Đà nẵng từ trên không.



      Ra ngoài sân bay, thoáng cái hành khách tản hết, cả cô bạn xứ Quảng. Sân chờ chỉ còn lơ thơ vài con taxi đỗ vạ vật. Không ngờ Đà nẵng vắng thế. Hỏi đi Quảng ngãi, con cóc bèo nhất cũng ra giá một chai. Cậu điều phối chạy một hồi kiếm người ghép mà không được, quay về nói: có đứa ni vô Quảng ngãi đón khách, chạy không, anh trả bao nhiêu? Năm trăm. Cậu ta bấm điện thoại khề khà rồi nói OK, anh chờ chút.

       Một chút của cậu này hơi lâu. Hai, ba lần kêu tới liền, tới liền… mới thấy hắn rà vào. Xe bảy chỗ sáng trưng. Một em gái cao ráo mở cửa bước xuống cười toe.
      
       Buthoong vốn nhát gái, nhưng chuyến này quyết không bỏ qua cơ hội làm quen với một nữ nhi biết vặn cổ taxi, leo ngay lên xe.

       Nữ nhi cầm cương con taxi có tên của một loài chim, dung nhan nhẹ nhõm mà nói chuyện cũng dễ chịu. Xe vừa chuyển bánh đã khai báo là chiều nay có khách hẹn vô đón, nên nhờ anh sân bay tìm mối kiếm thêm chút đỉnh. Buthoong cũng chẳng dấu sự hài lòng khi săn được một cuốc taxi giá rẻ. Xem ra những tư tưởng lớn đã gặp nhau, báo hiệu một hành trình suôn sẻ. Chỉ còn chút băn khoăn là nhỡ dọc đường muốn đi đái thì trình bày thế nào cho nó văn học. 

       Nhưng rồi những tình huống tế nhị đã không diễn ra, chuyến đi hoàn toàn suôn sẻ. Buthoong về tới nhà kịp giờ dù xe chạy với tốc độ khá rùa. Người đẹp giải thích là sợ bị công an bắn (Speed). 

      Gần tới mùa gặt nên hai bên đường đồng ruộng xanh mướt, quang cảnh thanh bình.




 Một đoạn đường qua xứ Quảng.

Không có nhận xét nào: