Chủ Nhật, tháng 10 23, 2011

Cố lên, anh Thăng

    Chẳng cần phải điều tra dư luận này nọ, cũng có thể nói ngay: nỗi ám ảnh hàng đầu của cư dân đô thị xứ Đại việt bi giờ là nạn kẹt xe (ngoài bắc gọi là tắc đường).


    Chưa cần anh Thăng phải cấm, dân chúng từ lâu đã phải tính nát đầu xem nên đi đường nào? đi bằng xe gì? đi vào giờ nào? mỗi khi có việc vào trung tâm thành phố. Liu ý anh Thăng là dân chúng đi kiếm ăn, chứ không phải là đi chơi Gốp. 

    Các nhà kinh tế học, xã hội học và nhiều nhà…học khác, phân tích ở tầm vĩ mô, tìm ra những con số thiệt hại ghê gớm và công bố chúng, cho vui.

     Còn dân đen, chẩng cần đọc những con số đó, đã đủ khổ.

    Hồi trước, lúc kẹt xe còn sơ sơ, người ta than vãn.

    Lần lần, kẹt xe nặng thêm, người ta chửi đổng.

    Còn bi giờ, kẹt xe đã đến hồi vô vọng, người ta câm lặng.

    Đúng là không còn gì để nói. Kẹt xe không còn là chuyện lạ (không kẹt mới lạ). Kể chuyện bị kẹt xe là rất thường, bàn luận với nhau về kẹt xe là rất rỗi hơi, gây gổ với nhau khi bị kẹt xe là rất vô duyên.

    Những khối người lầm lũi trong các đám kẹt xe. Lầm lũi chờ đợi, lầm lũi nhúc nhích, lầm lũi hít khói bụi và hơi nóng. Lầm lũi chịu đựng những khi ông trời tưới mưa lên đầu hay xì nước triều cường dưới chân. Lầm lũi nuốt câu chửi thề vào bụng.

    Tệ hơn nữa là các quan trên cũng trở nên lầm lũi. Bác gì gì đấy, hồi mới lên cũng hứa hẹn đủ điều, nhưng cứ thấy êm dần, êm dần, rồi biến. để cho các quan bé hơn nghĩ ra nhiều trò vớ vẩn, cấm xe như, phân làn như, rào đường như…tự dưng làm, rồi tự dưng dỡ…cứ lầm lũi mà làm.

    Toàn trạng đại khái giống như con bệnh nặng đã nản, mà thầy thuốc lại buông xuôi. 

    Chán.

    Vậy cho nên thấy anh Thăng mới lên, hô hào biện pháp này nọ. Buthoong cũng phấn khởi lắm.

     Phấn khởi vì thái độ của anh thôi, chứ các biện pháp của anh, nói thật, nó cũng còn tù mù lắm.

     Nhưng cứ mạnh dạn mà phán, anh ạ. Đằng nào tất cả cũng bó tay rồi, anh cứ bốc thuốc ngay đi, cùng lắm thì lại như cũ thôi, chẩng có gì để mất, anh ạ. Nhất thì xách điếu cày ra dẹp loạn, người đời sẽ biết cái tâm của anh.

     Thiên hạ bẩu anh nổ, thì anh cứ nổ nữa đi, cho nó khiếp. Cho tới khi có nhiều người phải lên tiếng cãi (phản biện) lại anh, thì có khi mới ra được giải pháp.

     Chứ cứ để ù lỳ thế này, tội lắm.

     Cố lên, anh Thăng.
Đọc thêm!

Thứ Năm, tháng 10 20, 2011

Mùa lá vàng 

Anh đi trên vỉa hè Hà nội
Cách em hàng ngàn cây số
Mùa thu trời trong lá đổ
Những khuôn mặt đăm chiêu
Những nụ cười vô hồn
Hàng tỷ cái mới và không mới
Không làm mùa thu khác đi
Anh muốn anh và em
Có một lần sám hối
Một lần ta đi trong lá vàng rơi
Và quên đi những gì đang nghĩ
Để thấy ta nhỏ bé
Và ngô nghê
Những ý nghĩ của ta không đáng giá một xu
Lòng kiêu ngạo có hàng ngàn áo khoác
Nhẫn nhịn là tích tụ
Sự lãng mạn như nước hoa không át được mồ hôi
Thời gian trôi
Ta tin vào điều kỳ diệu
Như tin vào hạt cây.





Đọc thêm!

Chủ Nhật, tháng 10 09, 2011

Xe khủng


    Tuần tới lại ra Hà nội.

    Dù sinh ra ở đó, ra đến nơi chẳng thiếu gì chỗ để thăm, chẳng thiếu gì việc để làm, nhưng lính tráng như Buthoong mà một tháng đi Hà nội tới ba lần thì cũng hơi nhiều.


    Nói lính tráng để phân biệt, chứ mấy xếp của Buthoong đều là khách hàng kim cương của hãng tàu bay cả, có tuần xếp ra Hà nội tới bốn lần, cứ sáng đi chiều về như đi xe buýt. Vì công việc cả thôi, chứ chắc xếp cũng mệt lắm.

    Hai lần trước ra, xong việc là chuồn ngay, vì mưa bão. Lần này định ở lại chơi một hai hôm, nhưng nếu bão nữa, thì chắc lại phải chuồn. Giữa làn mưa thu lành lạnh, mà ngồi uống rượu với các chiến hữu thì cũng thú lắm, nhưng cứ nghĩ đến cảnh đường sá chen chúc, lầy lội, người ngợm ướt át thì lại nản, khổ thế. 

   Nói chuyện bão lụt, mới nhớ, năm ngoái Buthoong được xem con xe chỉ huy tìm kiếm cứu nạn. Con xe này được độ từ xe thiết giáp quân sự nên mưa gió siêu cấp chẩng là cái đinh. Bơi nước, vượt địa hình, chịu va đập (bom đạn còn chẩng sợ). Trên xe có hệ thống thông tin chỉ huy, trang bị cứu hộ, cả chỗ làm việc cho truyền thông, báo chí…Theo Buthoong thì ý tưởng độ con xe này quả là thiết thực. Cứ làm ra nhiều nhiều trang bị cho những nơi hay bị thiên tai để cứu giúp dân chúng, còn nữa rao bán cho các đại gia. Giá cả con xe cứu nạn này chắc cũng không hơn mấy con xe khủng của cậu C. chị D. gì đó, mà oách hơn nhiều, không lo đụng hàng. Có con xe này, các đại gia đi làm từ thiện cũng tiện.


    Hồi trước Buthoong hay đi tuyến bắc nam (chỉ đi tàu bò thôi, chưa được đi tàu bay như bi giờ), cũng vài lần bị mưa bão tắc đường, nằm lại những vùng lũ lụt, nên thấy con xe này là kết lắm, giới thiệu để bà con cùng xem.
Đọc thêm!