Chủ Nhật, tháng 10 23, 2011

Cố lên, anh Thăng

    Chẳng cần phải điều tra dư luận này nọ, cũng có thể nói ngay: nỗi ám ảnh hàng đầu của cư dân đô thị xứ Đại việt bi giờ là nạn kẹt xe (ngoài bắc gọi là tắc đường).


    Chưa cần anh Thăng phải cấm, dân chúng từ lâu đã phải tính nát đầu xem nên đi đường nào? đi bằng xe gì? đi vào giờ nào? mỗi khi có việc vào trung tâm thành phố. Liu ý anh Thăng là dân chúng đi kiếm ăn, chứ không phải là đi chơi Gốp. 

    Các nhà kinh tế học, xã hội học và nhiều nhà…học khác, phân tích ở tầm vĩ mô, tìm ra những con số thiệt hại ghê gớm và công bố chúng, cho vui.

     Còn dân đen, chẩng cần đọc những con số đó, đã đủ khổ.

    Hồi trước, lúc kẹt xe còn sơ sơ, người ta than vãn.

    Lần lần, kẹt xe nặng thêm, người ta chửi đổng.

    Còn bi giờ, kẹt xe đã đến hồi vô vọng, người ta câm lặng.

    Đúng là không còn gì để nói. Kẹt xe không còn là chuyện lạ (không kẹt mới lạ). Kể chuyện bị kẹt xe là rất thường, bàn luận với nhau về kẹt xe là rất rỗi hơi, gây gổ với nhau khi bị kẹt xe là rất vô duyên.

    Những khối người lầm lũi trong các đám kẹt xe. Lầm lũi chờ đợi, lầm lũi nhúc nhích, lầm lũi hít khói bụi và hơi nóng. Lầm lũi chịu đựng những khi ông trời tưới mưa lên đầu hay xì nước triều cường dưới chân. Lầm lũi nuốt câu chửi thề vào bụng.

    Tệ hơn nữa là các quan trên cũng trở nên lầm lũi. Bác gì gì đấy, hồi mới lên cũng hứa hẹn đủ điều, nhưng cứ thấy êm dần, êm dần, rồi biến. để cho các quan bé hơn nghĩ ra nhiều trò vớ vẩn, cấm xe như, phân làn như, rào đường như…tự dưng làm, rồi tự dưng dỡ…cứ lầm lũi mà làm.

    Toàn trạng đại khái giống như con bệnh nặng đã nản, mà thầy thuốc lại buông xuôi. 

    Chán.

    Vậy cho nên thấy anh Thăng mới lên, hô hào biện pháp này nọ. Buthoong cũng phấn khởi lắm.

     Phấn khởi vì thái độ của anh thôi, chứ các biện pháp của anh, nói thật, nó cũng còn tù mù lắm.

     Nhưng cứ mạnh dạn mà phán, anh ạ. Đằng nào tất cả cũng bó tay rồi, anh cứ bốc thuốc ngay đi, cùng lắm thì lại như cũ thôi, chẩng có gì để mất, anh ạ. Nhất thì xách điếu cày ra dẹp loạn, người đời sẽ biết cái tâm của anh.

     Thiên hạ bẩu anh nổ, thì anh cứ nổ nữa đi, cho nó khiếp. Cho tới khi có nhiều người phải lên tiếng cãi (phản biện) lại anh, thì có khi mới ra được giải pháp.

     Chứ cứ để ù lỳ thế này, tội lắm.

     Cố lên, anh Thăng.

Không có nhận xét nào: