Thứ Hai, tháng 9 30, 2013

Tâm thần

Tâm thần 

Theo số liệu của các chuyên gia tại một Hội thảo quốc tế gần đây thì có khoảng 15% dân số VN có vấn đề về tâm thần.

Ngay sau đó một số chuyên gia khác lên tiếng cho rằng tỷ lệ trên là quá khiêm tốn, thực tế phải cao hơn. Không biết là cao bao nhiêu? chắc khoảng hai chục.

Nhà BT có 4 người, nếu theo tỷ lệ đó thì có gần một người chập mạch và nếu vậy, thì người gần chập mạch đó nhất định là BT.  

Thứ nhất là BT nhiều tuổi nhất, mà IC càng già càng ẩm ương. Thứ hai là hồi nhỏ BT đã tiếp xúc với nhiều người điên. Y học bảo là bệnh điên không lây, nhưng biết đâu có ảnh hưởng ?

Những năm chiến tranh, ông nội BT làm ở bệnh viện tâm thần trung ương, hồi đó còn gọi là “bệnh viện tinh thần”, ở Thường tín. BT khi đó 5-6 tuổi, thường được bố mẹ gửi về ở với ông.

Bệnh viện thời chiến đơn sơ, mái tranh vách đất. Gia đình các nhân viên cũng ở luôn trong viện, gần với khu bệnh nhân. Trừ số nặng phải nhốt, những bệnh nhân còn lại được tự do, lang thang trong viện, họ chỉ khác với người thường ở bộ quần áo bệnh màu xám.

Lũ trẻ trong viện chẳng ngại gì những bệnh nhân này, nhiều khi còn chơi chung. BT cũng thế, thậm chí mò vào cả khu cách ly trêu chọc số bị điên thực sự, khiến họ nổi khùng. Chẳng hiểu sao đã điên còn biết khùng.

Thực ra thì cũng hay có chuyện. Khi thì cả viện nháo nhào nửa đêm đi tìm bệnh nhân trốn, khi thì có người lên cơn bất chợt, phải cả chục thầy thuốc bắt trói, khi thì một vị treo cổ lủng lẳng trong vườn mít. Ở giữa viện có một hồ nước sâu, vành tròn như cái giếng làng nhưng bỏ hoang vì đã có vài bệnh nhân tìm đến đây siêu thoát (vừa rồi xem trên gúc-gồ thấy cái ao vẫn còn). Hồi mới đến BT cũng thấy rờn rợn, nhưng ở lâu rồi thì quen, sau này nhiều lúc lại nhớ về cái thế giới nửa tỉnh-nửa điên ấy.

Trở lại tỷ lệ ở trên, 15, 20 hay bao nhiêu phần trăm…còn cãi nhau chán. Vì sao? vì khái niệm “tâm thần” là vô cùng tương đối. Giới nghiên cứu mấy hôm nay chẳng sôi cả lên vì thi sỹ điên Bùi Giáng đấy thôi, họ phong  ông là kẻ điên thiên tài. Điều đó đúng nhưng không mới, vì từ lâu nhân loại đã nhất trí rằng thiên tài nào mà chẳng điên điên.

Mà ngẫm cho kỹ thì không chỉ xã hội mà trong mỗi chúng ta đều có một tỷ lệ chập cheng nào đó, ai cũng có lúc bị mắng hay tự mắng mình “đúng là điên”. Vậy mà có sao đâu? chúng ta vẫn sống, vẫn yên ổn, vẫn chém gió ầm ầm và vẫn…nhớ về những lần điên đáng nhớ. 


Không có nhận xét nào: