Hồi Bác Hồ mất BT mới hơn 5 tuổi nhưng cũng được đi dự lễ
truy điệu ở Ba đình. Không vào được tới quảng trường, BT cùng cả nhà đứng ở đầu
đường Điện biên, ngay góc Hoàng Diệu, nghe tường thuật qua loa truyền thanh
treo trên cột đèn.
Còn bé nên BT chưa hiểu hết nhưng vẫn nhớ tiếng loa âm vang,
biển người im phăng phắc và những chiếc máy bay Mig diễu hành ầm ầm lướt qua
trên đầu.
Trước đó, BT ở Hà tây với ông nội, chiếc đài bán dẫn của ba
mang về được mở thường trực không tiếc pin, chốc chốc lại phát những bản tin đọc
chậm, từng câu lặp đi lặp lại làm BT thuộc luôn: “Hồ Chủ Tịch đang mệt nặng…”.
Đến hôm đọc “Thông cáo đặc biệt Hồ Chủ Tịch đã từ trần…” thì tất cả người lớn đều
khóc, ông chú BT gục mặt xuống bàn khóc thành tiếng. Rồi BT được chở ra Hà nội,
nhập vào đoàn người, đi bộ rất lâu và đứng rất lâu. Nhờ vậy mà BT nhớ mãi góc
đường ấy, thành kỷ niệm.
Hôm biết tin Đại tướng mất, rồi nghe thông báo lễ Quốc tang
chỉ trong hai ngày, đã cảm thấy băn khoăn, vì biết chắc là khoảng thời gian
tang lễ như thế là quá ngắn. Chắc chỉ đủ dành cho những đoàn chính thức quan trọng
nhất. Còn đông đảo nhân dân anh hùng thì sao đây?
Rồi tiếp tục theo dõi trên báo mạng, biết là gần như ngay lập
tức, người Hà nội đã đến nhà, và nhà Đại tướng đã rộng cửa đón mọi tầng lớp
nhân dân như đón những người thân tới tiễn đưa ruột thịt của mình.
Hình ảnh những cựu binh, những người nổi tiếng, nhân dân lao
động và rất nhiều bạn trẻ trong dòng người bất tận đi qua góc phố xưa để vào
nhà Đại tướng, gợi nhớ về 44 năm trước, khi Bác Hồ mất. Những hình ảnh đầy cảm
động, làm thức dậy lòng tự hào về trí tuệ và sức mạnh của nhân dân, thức dậy niềm
tin vào lớp trẻ, niềm tin vào sự trường tồn của dân tộc. Những hình ảnh làm ấm
lòng người phương xa.
Xin cám ơn đồng bào Thủ đô.
Xin bái vọng Đại tướng.
Hình: Góc đường Điện Biên, Hoàng Diệu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét