Lời xin lỗi hiếm hoi này là bài học cho những cỗ “máy nói” đủ
tầm cỡ, đang ngày ngày tra tấn thính giả trên khắp các diễn đàn và thông tin đại
chúng.
Nhưng suy cho cùng, những “máy nói” này chính là đại diện tiêu
biểu của một nền giáo dục “văn mẫu” vô hồn, của một triết lý văn hóa sáo rỗng, đang
đóng vai trò áp đảo trong đời sống xã hội, từ các bé chập chững đi thi sao nhí
tới các yếu nhân hùng hồn chém gió trên ti-vi.
Thời trước, nhiều người đã tin nhà thơ Bằng Việt:
“Khi phần nói lấn hết phần được sống…
Liệu còn gì vang vọng ở trong nhau”
Liệu còn gì vang vọng ở trong nhau”
Nhưng bi giờ thì chớ dại mà ngừng lời, lập tức kẻ khác nhảy
vào ngay, mình còn không kịp nghe mình, nói chi đến “vang vọng”.
Người ta nói và nói, sẵn sàng tham gia bàn luận tràng giang
về mọi chuyện từ “tưng tưng” đến đứng đắn. Người ta cãi nhau nảy lửa về ý nghĩa
của Thiền và vẻ đẹp của sự tĩnh lặng.
Tạm nghỉ, vào làm hớp nước, tý nói tiếp…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét