Ghi nhanh: HỌP MẶT LỚP A ĐỐNG ĐA 78-81.
Hóa ra việc hẹn nhau đến trường để họp lớp vào sáng sớm lại cực kỳ hợp lý.
Mình từ sân bay về đến đầu ngõ Quan Thổ lúc gần 6 giờ nhưng trời còn tối. Con đường Tôn Đức Thắng bây giờ sầm uất, khác xa phố Hàng Bột xưa, nhưng lối rẽ vào ngõ thì vẫn như ngày nào, đó là lối rẽ vào ký ức.
Đi bộ dọc theo bờ tường, tới trường cấp một Tô Vĩnh Diện rồi đến sân vân động, dần đến cổng Trường…từng bước vẫn vô cùng thân thuộc, không một chút nào bỡ ngỡ.
Đúng là con ngõ đã chật đi, đã đông thêm, nhưng vào buổi sớm vắng, hàng quán chưa mở, cộng thêm hiệu ứng làm nhòe của màn sương mùa thu, nên tất cả vẫn như 38 năm trước. Có thiếu chăng là thiếu tiếng trò chuyện, tiếng guốc mộc loẹt quẹt của nhóm bạn “quân khu” hồi ấy.
Nhưng cũng chẳng phải chờ lâu, vừa định bước vào cổng trường thì đã nghe tiếng gọi của Công Dũng, Thanh Sơn. Sau đó là cái bắt tay đầu tiên sau 35 năm và những câu chuyện bắt đầu nối mạch.
Sau mới biết, rất nhiều bạn đến sớm, không chỉ mình ở xa, phải “bay” từ nửa đêm, mà suốt tối hôm trước, đội HN đã nhắn tin gọi điện cho nhau “loạn xà ngầu”, họp chợ trên giời trước khi chợ dưới đất khai mạc. Còn các bạn ở xa không về được thì bật ăng-ten lên chờ sóng, có khi cũng mất ngủ (hoặc mất ăn - nếu lệch giờ) vì họp lớp.
Vì thế mà cuộc họp diễn ra sớm hơn dự kiến (dù dự kiến đã rất sớm), chưa đến giờ học nên chỉ có riêng lớp mình với một sân trường đầy ắp kỷ niệm, chạm vào đâu cũng thấy kỷ niệm, gốc cây lớp trồng, lối lên dãy B năm lớp tám, lớp chín, lên dãy A năm lớp mười…kể cả mấy cái ghế đá của lớp mới tặng trường. Chỉ có chỗ xưởng cơ khí, nơi thân thuộc của đám con trai, giờ không còn để mà chạm.
Nhà trường biết có buổi họp, vì các bạn HN đã liên hệ trước. Thầy Hợi dạy môn nguội, nhà gần Trường, chờ sẵn ở phòng trực với một bàn trà nước và hai đồng chí bảo vệ đương nhiệm, làm tiếp tân tự nguyện cho lũ trò cũ, Thầy chủ nhiệm Ngô San Huy cũng đã đến.
Áo lớp được tặng cho từng người. Mặc áo rồi ai nấy đều rạng rỡ, hồng hào, đội hình quá đẹp, nổi bật trên nền khung cảnh mùa thu mướt mát của một ngôi trường lâu năm, từng được thế hệ học sinh 9X đặt tên là “Đống Đa vàng”.
Không khí ấy cùng với sự có mặt của anh Bích “bọp”, chuyên gia nhiếp ảnh, một cựu học sinh Đống đa khóa trước, được BTC mời phụ trách khâu hình ảnh, đã tạo nên sự tự tin và hào hứng cho các hoạt động. Ngoài bộ ảnh chính thức của BTC, còn có hai tay máy Công Dũng, Thu Hương thường tranh thủ bắn tỉa những khoảng khắc khó đỡ, chưa kể 100% Sờ-mắc-phôn, Ai-bát của các thành viên và Camera an ninh của nhà nghỉ liên tục ghi hình ngoài luồng. Tất cả sẽ được công bố vào chỗ kín của lớp trên Facebook.
Trở lại cuộc họp mặt, sau 1/100 giây ngập ngừng, tập thể lớp A 78-81 nhanh chóng tìm lại cái chất “không thể không yêu” của mình. Cùng nhau lên tầng ba, vào lớp cũ, ai về chỗ nấy, bồi hồi nhìn quanh, thấy cũng được vừa nửa. Sau giờ “ra chơi” dài 35 năm, đến giờ vào lớp, hao hụt có mười mấy mống thì cũng chấp nhận được. Ngày xưa lớp A (từ 8A đến 10 A) sĩ số biến động, ra vào liên tục, còn trong các buổi học thì khỏi kể, nhoằng cái bùng mất dăm đứa, mà đâu có sao, đến tiết sau, chúng nó lại kéo về (cho đứa khác bùng).
Thầy lên bục giảng bài về định luật Ôm. Ở dưới léo nhéo đòi ôm nhau, lớp ồn như cái chợ, tranh chỗ ngồi, tranh cho cả những đứa vắng, lớp trưởng, bí thư to mồm nhất, cá biệt thì chạy lên quay phim thầy... Mình yên chí ngồi dựa vào cái góc cột. Ngày xưa mình làm chức tổ trưởng, hay ghi tội mấy đứa con gái nhiều chuyện nên bị chúng nó thù, không nhờ cái cột này che chở thì chắc chắn là biêu đầu vì ăn cốc.
Vị trí này cũng rất lý tưởng để tranh thủ quay ra cửa sổ ngắm cảnh, xa tít sang La Thành, tận khu hồ Giảng Võ. Bây giờ thì nhà cao tầng liền kề, che hết tầm nhìn, học trò chỉ còn biết nhìn lên bảng, chả trách chúng nó tuy có giỏi nhưng đếch đứa nào biết làm thơ.
Dạo hành lang, xuống nhà truyền thống, đoàn quân tóc muối tiêu, diện áo đỏ, bô lô ba la, hồn nhiên như cô tiên giữa sự khó hiểu đến ngỡ ngàng của đông đảo các bé học trò niên khóa 2016. Cũng có mấy cháu ngưỡng mộ nhìn con số 78-81 trên áo các cụ, số này chắc là học chuyên sử.
Mấy chục phút qua nhanh, đã đến giờ vào học. Chụp ảnh cùng Ban Giám hiệu hiện thời, chia tay thầy Hợi và một số bạn phải về trước. Đội quân áo đỏ rời trường, trong một tâm trạng đầy lưu luyến nhưng cũng vô cùng sung sướng. Thì ra chúng mày, cứ ra khỏi cổng trường, được đi chơi là vui, cái thuộc tính học trò này, sau mấy chục năm vẫn thế.
(Chương trình họp mặt tới đây kết thúc phần Lễ, để chuyển sang phần Hội - Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét