Dù cũng có nhiều người không chơi hoặc không thích bóng đá, nhưng hầu hết đều công nhận đó là môn thể thao vua. Đã là vua thì hay mọi nhẽ, không cần phải nói thêm những nhời thừa.
Môn vua này chỉ có nhược điểm là quá ít bàn thắng. Mỗi trận đấu, giỏi lắm tổng cộng chỉ được vài ba trái
Đã có nhiều đề xuất - nghe đâu là của người Mỹ - nên mở rộng cầu môn thêm vài mét hay bỏ hẳn thủ môn, nhằm cải thiện tỷ số của các trận bóng đá cho gần hơn với các môn bóng khác, như bóng chuyền hay…bóng rổ.
Tuy nhiên, các đề xuất đó vẫn chưa được nghiên cứu, nên dân nghiền bóng đá tới giờ vẫn luôn trong trạng thái khát khao bàn thắng mỗi khi dõi theo các trận đấu.
Vậy mà vẫn có nhiều trận mà kết quả là 0-0 (như trận Iran - Nigeria sáng nay).
Dù trận đấu quyết liệt, trình độ chuyên môn rất cao, cũng chiến thuật, kỹ thuật này nọ… nhưng nếu cóc có bàn thắng thì vẫn cứ được khán giả xếp vào hạng… thảm họa. Làm buồn lòng người.
Đó là điều rất có lý, vì nói cho cùng, người ta tới sân (hay mở TV) là để xem bàn thắng, để cảm nhận sự thay đổi, để nhìn thấy kết quả khác con số 0. Không có những cái đó thì mọi sự diễn ra đều ít nhiều vô bổ. Nói như dân Nam bộ là “huề zốn”.
Tạm dừng Uân-cấp, nói sang chuyện khác.
Hôm nay báo chí đồng loạt đưa tin, tỷ lệ tốt nghiệp tú tài 2014 là trên 99%. Vậy là sau bao nhiêu những tranh luận, cải tiến, hao tiền tốn sức, kể cả sự tự khen nhau rối rít của ngành GD, kết quả tốt nghiệp lại…y như cũ. Huề zốn!
Lại cả chuyện giật gân: Chủ chó đánh nhau với người bắt chó, cuối cùng ba người chết. Chuyện này lâu lâu lại nóng, dư luận ồn ào, các Bộ ngành đều lên tiếng, ra cả Quốc hội. Cuối cùng vẩn chẳng đâu vào đâu. Chó chết, người cũng chết. Huề zốn!
Thử nhìn quanh, còn đầy chuyện như thế. Dân mình sống chung với nó mãi, có khi cũng quen rồi. Nhiều khi còn tự bảo nhau: thôi thì dĩ hòa vi quý.
Nhưng quý gì thì quý, những chuyện như cái dàn khoan của Tàu, dứt khoát là không được hòa. Nhé.
Đọc thêm!