cái ách thời gian.
Dù còn lưu luyến giao mùa giao mung…nhưng theo phân định rành mạch của ông Người, thì ông Trời cần phải chuyển sang hè.
Cũng là cái nắng ấy, hôm qua là cuối xuân, hôm nay là chớm hạ. Bước qua một thời khắc, tự nhiên có sự khác nhau.
Ông Người đặt ra mùa nọ mùa kia, nghĩ ra đủ loại lịch âm, lịch dương, đủ loại đồng hồ hiện đại…quả là tiện cho công việc, nhưng cũng tự làm Người rối bời trong cái vòng khắc nghiệt. Thời gian nó đuổi Người, nó vây Người, nó đè Người, nó cướp hết của Người bao niềm vui sống.
Giá như Người không nghĩ ra năm, tháng…Người sẽ không có tuổi, Người chẳng bao giờ già, chẳng bao giờ buồn. Người cứ sống chán, rồi chết. Như gió mây cây cỏ vậy thôi.
Nhưng bi giờ thì làm sao mà thoát được. Đã sinh ra là ông Người thì phải đeo cái ách thời gian.
Thôi thì thỉnh thoảng tạm quên nó đi. OK?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét