Ngày
trước, phương tiện truyền thông chưa nhiều như bi giờ, khi có bão cán bộ phải
vác loa đi gọi: “a lô, a lô, nhà ông Kèo, nhà bà Cột sao không chịu chằng chống
cho kỹ, tối bão vào thì đổ ngay bây giờ”.
Khiếp chưa, tối mới bão mà nhà thì đổ “ngay bây giờ”. Đối với
bà con miền ngoài phải kêu vậy mới ép-phê, vì ngoài đó thường có bão.
Còn dân SG thì ít dính nên hôm rồi mới được một phen nháo
nhác. BT cũng hay lên mạng, buổi trưa còn thấy bão ở ngoài biển Ninh thuận, vậy
mà nửa buổi chiều đã nghe nhà trường gọi tới rước con gấp vì sắp bão. Hoảng hồn
kiểm tra lại thì bão vẫn đó, nhưng có tới mấy cái thông báo cho nghỉ học, rồi tin
tức cập nhật chỗ nọ sơ tán, chỗ kia đóng cửa…nên cũng hãi, bỏ về sớm.
Ngoài đường trời vẫn quang đãng, mát mẻ nhưng ai nấy đều hớt
hải. Người đi đón con, người chạy về nhà, không ít người tranh thủ ghé mua mì
tôm, đèn cầy, người nọ hỏi thăm người kia. Không khí cứ như …sắp bão.
Nhưng rồi cả buổi tối yên ổn, đêm cũng không bão. May mà gần
sáng được trận mưa to, đỡ phí công hồi hộp.
Rồi ông thời tiết lại lên TV giải thích việc bão không vào
như dự báo là rất chính xác! Nói chung ngành Gia-cát-dự xứ mình thường có hai việc tuần tự, đầu tiên là
phân tích cho thấy NÓ sẽ xảy ra, tiếp theo là phân tích cho thấy tại sao NÓ
không xảy ra. Cả hai lần đều có lý, có tiền…sorry, có tình.
Quay lại chuyện bão, dù bão không tới nhưng cũng
để lại dư âm nhất định. Bà con có dịp bàn luận, coi như là một lúc tạm dừng
công việc thường nhật để nhớ về những miền quê gian khó, lớp trẻ thì có thêm trải
nghiệm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét