Nắng đầu mùa gay gắt. Buổi trưa đi ngoài đường hai cánh tay
rát như phải bỏng, nhưng nhìn sắc nắng chói chang cũng thấy khí thế hơn.
Chợt nhớ đến cái nắng “mới lên” trong thơ Hàn Mặc Tử.
Sao anh không về chơi thôn Vỹ
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền
Gần đây có nhiều bài phân tích chỉ ra hình ảnh “mặt chữ điền”
của HMT đơn giản chỉ là mặt tấm bình phong phía trước các ngôi nhà xứ Huế xưa,
trên đó có khắc chữ “điền”, chứ chẩng phải mặt người.
Nghe có lý phết, nhưng dù có thêm một tỷ bài phân tích thế,
thì chín chục phần trăm những thằng đọc thơ vẫn cứ nghĩ đó là khuôn mặt của
giai nhân.
Cùng lắm, nếu “ép cung” quá thì chúng cũng công nhận đó là
bình phong, nhưng phía sau bình phong phải là người đẹp.
Ông trời không sinh ra nhà thơ chỉ để tả một cái bình phong
vô hồn, nhé.
Đó là “cái lý của người Mèo”, là tiên đề xây dựng nên mọi nền
lý luận thi ca đích thực.
Thế giới tư duy và cũng như thế giới vật chất là vô cùng. Nhiều
khi khoa học chính xác không cần (hoặc không thể) giải thích cho Điều-đó có vẻ hợp lý. Điều-đó vẫn
tồn tại và có tiếng nói.
Nhân vụ các nhà “ngoại cảm” rởm, mấy hôm nay đài, báo và dư
luận phê phán lĩnh vực này ghê quá. BT không ở phía nào, nhưng đoán chắc là mọi
việc sẽ qua nhanh vì “ngoại cảm”, dù tên gọi khác nhau, đã có từ ngàn năm. Nhiều
nỗ lực ghê gớm hơn còn không xoá được Điều-đó, thì mấy bài báo vừa rồi, chỉ là
cái đinh.
Có những việc gần gũi hơn, như việc anh Thanh Chấn tù oan ở
Bắc giang. Nói thẳng ra là quá ít hy vọng để những kẻ bỏ tù anh Chấn sẽ bị kết
tội đánh đập, ép cung…công cụ pháp luật hiện hành chắc không chứng minh được Điều-đó.
Nhưng mọi người đều hiểu Điều-đó đã xảy ra và lên án Điều-đó.
Nhiều lúc những cái “sương khói mờ nhân ảnh” làm
khổ chúng ta, nhưng cũng chính nó tạo nên sự hấp dẫn của văn chương, của cuộc sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét