SG bắt đầu nắng gắt gao. Ban ngày ra khỏi nhà là bà con ai nấy chạy cắm cổ, đồng loạt một kiểu trang phục Nin-ja chống nắng. Từ năm ngoái, chị em mình đi đường có thêm tấm vải quây khúc dưới, hình như cũng gọi là váy. Cái váy này cộng với áo khoác, mũ, kính, khẩu trang, zớ tay, zớ chân…làm cho ông trời phải chịu nhưng cũng làm cho cánh nam giới hoàn toàn không còn biết để sự tơ tưởng vào đâu.
May mà mấy cái váy quây còn có màu sắc khác nhau. Nhiều cái hoa văn kiểu cách phết, nhìn kỹ thì cũng…đẹp.
Nhưng rồi có tý băn khoăn. Cứ như BT, tuổi đã sồn sồn, ít nhiều đã có cái nhìn sâu xa (!?) thì việc chấp nhận vẻ đẹp qua tầng tầng lớp lớp những tấm váy quây, cũng còn được. Chứ như lớp trẻ bi giờ, không nhẽ cũng vậy a?
Nhưng rồi nghĩ tý nữa, thì thấy đúng là chúng nó thiệt thòi thật, làm gì có cơ hội nào đâu. Ra đường thì váy quây, mở TV thì toàn sao tây, sao Hàn, lên mạng thì Avata với photoshop. Vẻ đẹp tự nhiên của phái đẹp, nghe nói, đang được đề nghị đưa vào sách đỏ. Rất có thể nay mai, các chàng trai chân thật sẽ tỏ tình là: anh rất yêu màu son môi của em, hay màu tóc của em, hay cái váy quây của em…đại loại thế.
Mà nếu thế thật thì cũng có sao đâu. Thị hiếu mỗi thời một khác.
Chưa kể, có khi phải vậy mới sinh ra được các nhà thơ, tầm cỡ như ông Nguyễn Bính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét